Cái
duyên để đến đc núi Phú Sĩ nó lâu lắm! ở Nhật năm thứ 5 rồi mới đc
đi leo núi đó!
Mình
bắt xe bus lúc 2:30 trưa, do tắt đường nên đến tầng 5 núi củng hơi
trễ, tầm 5:40pm thì đến nơi. Say xe bus nên mình nằm vật vã, may đc cô
đi cùng cho viên thuốc đau đầu uống vô nằm nghỉ tý mới tỉnh người @@
7:30pm bắt đầu
leo từ tầng 5
Tầng 5 lên tầng 6 là một đoạn
đường trường, khởi động cho chuyến đi, có những con dốc lên và xuống,
một ít những phiến đá trơn trợt, dự là sẽ rất nguy hiểm vào lúc
mưa. (Có thể đi ngựa từ tầng 5 lên tầng 6 vào ban ngày). Từ tầng 5
lên đến tầng 6 mất khoảng 50~60 phút. Trên đường là những viên đá to
nhỏ khiến tiếng bước đi kêu xột xoạt, vì đi trong đêm tối nên củng
bất chấp nó màu gì, trông như thế nào luôn. Lúc quay về trời sáng
mới nhìn thấy rõ mọi thứ, những viên đá lỏm chỏm đủ màu đỏ xanh
đen
Mình thì mất 1 tiếng
15 phút để đi để lên đến tầng 6 (2,390m). Từ tầng 6 trở đi, đường đc
chia theo hình ziczac, đất đá đc chặn lại thành những bậc thang khổng
lồ bằng những phiến gỗ to. Rồi vượt qua tý nữa là gần đến đc tầng
7 đường đi bắt đầu dốc, mình chỉ nhìn thấy ánh đèn loe loét của
các tiệm tạp hoá và lấy đó làm mục tiêu bước đến.
… Còn vài bước nửa là đến tầng 7 mình
nhận ra là 1 dốc núi đá dựng đứng, vì là ban đêm nên mình k tưởng
tượng đc hình dạng cái dốc đó ra sao, chỉ biết là dốc lắm, mà phải
leo bằng tay mới đi đc lên trên cơ! Lúc về nhìn ngang con dốc đứng đó
*há hốc mồm* rồi tự hỏi tối qua mình qua đi qua chỗ này á hả trời
@@
Lúc đó là 21:45, sau
1 tiếng rưỡi lội từ tầng 6. Tầng 7 đây rồi (2700m). Nhưng nghe đồn
đoạn đường từ Tầng 7 lên tầng 8 nó dài đăng đẳng luôn. Mình bắt đầu bước
đi không vững, càng lên cao không khí càng loãng gió càng mạnh và nhiệt độ càng
xuống thấp nên vừa bước đi được một vài bước thì phải dừng lại thở 30 giây,
nhưng không dám dừng lại lâu vì nhiệt độ cơ thể hạ xuống rất nhanh. Chỉ còn
cách bước đi trong đêm tối với bóng đèn mập mờ, đường đi thì đá gập ghềnh
nhấp nhô, có đoạn thì vách đá thẳng đứng nhìn xung quanh chả thấy gì ngoài
bóng tối và ánh đèn loe loét tạo thành dòng zíc zắc. Có rất nhiều những bạn trẻ
cùng leo núi - đa phần là mấy bạn Tây.
Họ
đi mà không cần gậy luôn ýh!! Sau đó, có lúc thì người mất hút chỉ còn lại một
mình mình và một bạn đi cùng, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ chỉ nghe tiếng
rít lên của gió, lúc đó mới thấm câu “Không nên leo núi Phú Sĩ một mình”. Để
lúc mệt có người chờ đi cùng rồi, hay lúc té ngã có người đỡ. Những người
leo núi Phú Sĩ dù lạ Dù quen bất kể là người nước gì đều động viên nhau CỐ
LÊN bằng đủ thứ tiếng! Thế là lại cố! Đoạn đường mình ngán nhất là chặng
đường của tầng 7 vì đi hoài đi mãi mà không tới nơi. Nhóm mình 10 người cũng bắt
đầu tan rã từ đó, người đi trước, người đi sau、chỉ
gặp nhau lúc dừng chân nghỉ ngơi ở mỗi trạm.
TEN TEN!! Sau một chặng đường rất dài thì tầng
8 đây rồi!!! (3250m) Sau hơn 3 tiếng lội bộ ròng rã, (1a.m) cuối cùng
củng lếch lên đc tầng 8. chỗ nghỉ chân tầng 8 có view khá rộng và đẹp nên
khá nhiều người dừng lại ăn uống nghỉ chân, nhưng từ tầng này trở đi gió bắt đầu
mạnh và nhiệt độ bắt đầu phê phê lạnh - buốt lạnh của thu sang đông. Tự dưng
thèm một cốc mì nóng, thế là được cậu bạn mua cho mỗi đứa một ly vừa thổi vừa
ăn. Đang ăn thì nghe có một chị Người Việt nói giọng Sài Gòn hỏi “bọn em là người
Việt à? Mua mì ở đâu thế? Bạn chị cũng muốn ăn!” Nhìn lại thì thấy chị ấy đi
cùng một Top mấy anh toàn Tây Đen nói tiếng Anh không làm mình líu cả lưỡi.
Chém gió 1 hồi thì tập trung chuyên môn ăn. Lúc đó đã hơn 1 giờ đêm rồi
nên mắt thì bắt đầu díu lại, 2 đứa nảy ra ý định “thôi thời gian còn nhiều, kiếm
gốc lò tó nào đó ngủ đỡ 30 phút rồi đi tiếp đi”- thì được một thầy Trong đoàn
bảo là lên tầng 9 khuất gió hơn mà ngủ, ngủ ở đây lạnh lắm. Ngước mắt nhìn lên
thấy tầng 9 cũng gần, nên nghe lời. ăn xong cốc mì 2 đứa hăng hái lên đường -
trèo lên tầng 9. @@ người thì đông - đường đi thì hẹp và dốc nên tốc độ tiến
lên rất chậm, nhưng được cái đỡ mệt! tầm này trở đi là bắt đầu LEO NÚI đúng
nghĩa LEO NÚI luôn! 2 gậy chỉ thêm vướng tay chân vì dốc núi cao và dựng đứng
nên sẽ dễ đi hơn nếu bám tay vào đá hay dây thừng hai bên mà leo lên, nhưng do
chân mình yếu quá không đủ sức để nâng cao chân, nên vẫn phải nhờ sự tiếp sức của
gậy.
Tưởng lên tới tầng 9 dễ dàng, ai ngờ đâu vẫn còn xa lắm mới tới
tầng 9, thôi tới trạm dừng tiếp theo của tầng 8 rồi, 2 đứa lắng quắn
tìm chỗ tựa lưng vào ngủ. @@ Nhưng!! Ôi giời ơi!!! người ta đông lắm ý đông jh
như tầng 8 luôn, nhưng lần này nhiều người ngủ hơn nên cũng chật vật lắm mới
tìm được một chỗ đặt mông xuống (cạnh toilet). Chợp mắt đc 20’ thì cả
người – tay – chân mình bắt đầu lạnh run lên, lạnh mất cảm giác luôn
íh.. chịu không nổi cái lạnh nên phải cuốn gối lên tiếp tầng trên,
còn hơn 3 tiếng nữa mới tới đỉnh, mà đã 3:40am rồi, thế là phải đi
gấp để lên đỉnh ngắm mặt trời mọc (hôm đấy mặt trời mọc lúc
4:36am). Dù muốn đi thật nhanh nhưng người quá đông, đông quá đông, không
thể đi tiếp được luôn, tiến tới với tốc độ rùa bò. Càng đi mình
cang nản và càng sốt ruột. Thề luôn từ độ cao 3300m trở đi là 1 thử
thách rất lớn cho bản thân mình! Thật ra leo núi Phú Sĩ không cần
phải có sức khoẻ phi thường gì, NHƯNG cần phải có 1 tinh thần và ý
chí vững chắc! Nếu không thì sẽ không lên được tới đỉnh đâu! Vì
chính bản thân mình đã 3 lần liên tục nghĩ là sẽ bỏ cuộc, không leo
tiếp nữa. Cái chặng đường từ giữa tầng 8 lên đỉnh là chặn đường
thử thách ý chí con người ta kinh khủng nhất luôn đó. Vì mình đã lên
tới một độ cao nhất định rồi. Có leo nữa hay không cảnh sắc vẫn vậy
ah! Nhiều khi leo tiếp lại mất đi chỗ đẹp để đặt máy quay cảnh mặt
trời mọc hay mất đi chỗ ngồi mà không bị ai cản trở, trên đường leo
lên mình nhìn thấy rất nhiều người đang ngồi set chân máy ảnh, nhìn
lại sau lưng, chân trời đã bắt đầu ửng hồng, ánh đỏ lên vệt sáng,
đó sẽ là tia sáng đầu tiên của ngày hôm nay! Yabai! Mình không muốn
bỏ lỡ giấy phút đó! Đường đi dốc đá thẳng đứng, người thì đông.
Nói chung là chỉ nghĩ ngay đến BỎ CUỘC thôi! Bỏ cuộc! Lấy chân máy
ra set chỗ. Đã có lúc “cục lười” nó chiến thắng mình! Nhưng không
mình đã quật lại nó! Nhất định mình sẽ lên tới đỉnh, mình sẽ ngắm
mặt trời mọc trên đó! Ý chí của mình lúc đó khiến mình quên hết
mọi người xung quanh! Chân tay phăng phắc lên đường. Thật ra cuối cùng
đồng hồ điểm 4:25 mình biết là chặn đường lên đỉnh còn xa lắm, lúc
đó mình chỉ ở tại tầng 9 thôi. Mình đã dừng lại là set máy chụp ảnh!
Và mình đã nhận ra - Dừng lại không có nghĩa là bỏ cuộc! Quan trọng
là mình đã vượt qua được cái cảm giác bất lực, không tin tưởng bản thân mình.
Cảm ơn chuyến đi đã cho mình cái tinh thần đó! Ai phải đi phải trải
wa, phải chiến thắng thì mới hiểu đc lòng mình ~^^~
4:35am
những tia nắng đầu tiên bắt đầu ló dạng, mình dang tay ra để đón ánh
nắng ấy, nghe xung quanh mọi người trên cao trầm trồ lên vì giây phút
ấy! Mình hạnh phúc thật sự! Lần thứ 2 mình đc ngắm mặt trời mọc
tại nơi ước nguyện! Đến Nhật Bản có 2 nơi mình tha thiết muốn đi. Là
Okinawa và núi Phú Sĩ. Cả 2 nơi, giấc mơ đều trở thành hiện thực!
Cảm thấy cuộc sống nhàm chán này có ý nghĩa hơn rồi! Chụp vội bộ
ảnh rồi lê bước lên tới đỉnh.
Chỗ mình đứng bây
giờ là cổng trời tầng 9 nhưng phải còn 1 chặn đường dốc kinh khủng
nữa mới tới đỉnh, nơi có miệng núi lửa. Trời sáng lên rồi, nhìn rõ
vạn vật. Nhìn thấy một dòng người đủ màu sắc đang nhích từng bước
từng bước lên tới đỉnh. Con đường nó gần mà xa vô đối. Nhìn bảng
hướng dẫn ghi là 30 phút nữa mới tới đỉnh, thật ra thì đi với tốc
độ này thì hơn 1 tiếng mình mới tới nơi! Không khí loãng quá khiến mình
bị choáng, không nghĩ là sẽ dùng đến bình Oxy nhưng cuối cùng củng
phải mang ra dùng. Sau 1 hồi leo trèo vất vả cuối cùng củng chạm đc
cổng trời! Người ta gọi nơi này là nấc thang lên thiên đường! Quả
vậy! Mình đang đứng đây rồi! Độ cao hơn 3700m đây rồi! Cao hơn cả mây
trời!
Việc
đầu tiên mình làm là đi toilet vì sợ cảnh xếp hàng đông, quả nhiên
đông thật! Đi toilet 300yên một người, cái cảm giác đi toilet ở độ cao
hơn 3700m mọi ng nhất định phải thử nhé :3 hehe. Rửa mặt tay chân cho
khoẻ người rồi thì vào đền Fujisan Hongu Sengen taisha cầu nguyện. Rồi
ra gọi Facetime về khoe mẹ “mẹ ơi con đang gọi cho mẹ từ đỉnh núi Phú
Sĩ đây này” haha, cảm giác oách phết. Sau đó ra miệng núi lửa hóng
hớt chụp ảnh.
Thiệt ra thì cái nơi đặt cột móc cao
nhất núi 3776m là nằm bên kia miệng núi lửa, nơi có bưu điện mà mọi
người vẫn xếp hàng để viết bưu thiếp gửi về nhà. Tiếc là mình phải
xuống núi gấp để kịp chuyến xe bus trưa mình lỡ đặt trước rồi! Nên
không đủ thời gian lội sang đó sống ảo. Nghe chị mình nói nhìn nó
gần vậy vậy thôi chứ xa không tưởng, đi phải hơn 1 tiếng mới tới cơ
@@. Thế là mình xuống núi.
Đường về nhà ôi sao
xa quá mẹ ơi nhìn từ trên nhìn xuống, đúng là bồng lai tiên cảnh.
Nào giờ leo núi Phú Sĩ ai củng lo leo cần chuẩn bị những gì chứ đâu có
ai lo tới chuyện xuống núi, mình củng không ngoại lệ. Đường xuống
núi là đường mòn sỏi đá, dốc, nắng nóng, bụi mịt mù do mấy bạn đi
trước gây ra. Thi thoảng có mấy tay leo núi chuyên nghiệp chạy tèn tèn
từ sau lưng tới, làm mình há hốc mồm vì đường đi khá dốc, lơ tơ mơ
là té sấp mặt, vâng! Và mình đã té tà bàn là. Lúc té chỉ la lên đc
mỗi câu, RỒI! QUY TIÊN RỒI! =))
Cứ đi theo con đường khói bụi mịt mù chữ zíc zắc, phải 7 x 7 = 49
lần mới xuống được núi =)) trên đường về cứ ỷ lại sẽ có trạm dừng chân
bán nước nên không thèm mua nước sớm (sợ nặng) đã đời, đi từ nguyên
chặn 7 bố chã thấy cái trạm dừng nào huhu, núi cao gần mặt trời nên
cơ thể mất nước rất nhanh, 2 đứa mỗi 1 chai nước 500ml từ trên đỉnh
xuống, thế là thiếu nước, khát tới nỗi môi mình tét cả máu. Huhu
nhớ đời luôn! Xuống tới tầng 5 mừng không thể tả, đi gấp cho kịp
chuyến xe bus nên không dám nghỉ ngơi quá lâu. Bay từ trên núi xuống
tầm hơn 4 tiếng thì phải. Xuống tới tầng 5 cả người quần đen thành
quần trắng, khẩu trang trắng thành khẩu trang đen. 2 khoé mắt chùi ra
2 cục đất to tướng, ý là mình mang mắt kính, bịt khẩu trang, đội
nón và trùm kín đầu đó! Về tới nhà tắm ra 1 kg đất luôn =)) cho nên mọi
người hay đi tắm onsen cho đỡ tốn nước vs nghẹt đường ống á =))
Là
cả 1 chặng đường dài, dài rất dài. Xuống tới tầng 5 rồi nhìn lại
những người đang bắt đầu leo thấy ngán khan giùm họ. Giữa trưa nắng
nóng đi leo núi Phú Sĩ. Lúc về tụi bây sẽ nhìn đời bằng con mắt
của bố bây giờ đây =)))))) leo xong núi Phú Sĩ, hễ nghe đến chữ núi
là thấy hờn, chã thèm màng đến luôn ấy! Chắc chắn không có chuyện
leo núi Phú Sĩ lần 2. Nhưng đây lại tạo động lực để mình leo những
núi khác.
Thậ
t ra thì chuyến đi này mình muốn tạo động lực cho mấy bạn có sức
khoẻ yếu, hay không tự tin về thể lực của mình. Vì trong người mình
không khoẻ lắm. Đại diện cho phe sức khoẻ kém mình muốn chứng mình
là mình đã làm đc! Cho đến trước lúc leo núi mình bị say xe bus, hạ
huyết áp, nhức khớp, cả người không khoẻ! May mà có thuốc uống vào
ngay! Nghỉ hơn 1 tiếng thì củng đỡ lại, và bắt đầu hành trình ấy.
Đi với tốc độ chậm nên hoàn toàn không quá sức! Mệt thì dừng lại
nghỉ, lạnh thì mặc thêm áo, đói thì ăn, khát thì uống, buồn ngủ thì
ngủ. Thế là mình đã từng bước từng bước, bước lên đc tới cổng trời
– nấc thang lên thiên đường củng là tựa đề cho chuyến đi lần này của
mình. Sau khi chinh phục xong ngọn núi Phú Sĩ, đón nhận tinh khí từ
ánh nắng đầu tiên trong ngày từ nơi cao chót vót ấy, mình có thể
quay về và tự tin không nói mình “yếu lắm” nữa rồi!. Tới đỉnh hay
không – có chạm đc mốc của đỉnh cao hay không phụ thuộc vào rất nhiều
vào ý chí và quyết tâm của mỗi người!
Đến
một lúc nào đó tất cả sự chịu đựng, nổ lực và cố gắng của bạn
sẽ trở nên có ý nghĩa, vậy nên đừng vội bỏ cuộc trước thời điểm
ấy! Thành công với mình không phải là chạm đc mốc của đỉnh núi hay
không, mà là mình đã vượt qua được chính bản thân, chính bản ngã
của mình ngay lúc mình muốn bỏ cuộc, mình đã đứng dậy, đi tiếp 1
cách không hề chùn bước! Và mình đã làm được! Vượt qua đc chính
mình!
Chào
Phương tuổi 23 nhé!
Đây
sẽ là món quà ý nghĩa của sự cố gắng mình tự tặng cho mình ^^!
Cố lên nhé tôi ơi!
Written
by PjE
28/07/2018